“Buông” không phải là “buông tha” là “vứt bỏ”. Bản chất của chúng không giống nhau và kết quả mà chúng đem lại cũng không giống nhau. “Buông” là chỉ cách mà một người đang tìm kiếm cơ hội để trưởng thành. “Buông tha” là thể hiện một người đang tìm nơi nào đó ẩn trốn, trốn tránh thực tại.
Người ta có thể “Buông” là bởi vì người ta nhìn thấy bản thân cao hơn sự tình, cho nên quyết định “buông” sự tình đó.
“Buông tha” là bởi vì không thể “buông” được một sự tình nào đó, cho nên cuối cùng đành phải “buông tha” chính mình.
Người xưa nói rằng: “Người hiểu được “buông” ấy chính là bậc trí giả, còn người chỉ biết “buông tha” thì chính là kẻ ngốc!”
Trong lòng không khuyết thiếu thì được gọi là “phú”, được người khác cần đến, thì được gọi là “quý”. Vui mừng sảng khoái không phải là một loại tính cách mà là một loại năng lượng. Cách tháo gỡ phiền muộn tốt nhất chính là quên phiền muộn.
“Không tranh giành” chính là từ bi.
“Không tranh cãi” chính là trí tuệ.
“Không nghe” chính là thanh tịnh.
“Không nhìn” chính là tự tại.
“Tha thứ” chính là giải thoát.
“Biết đủ” chính là buông.
Tâm không loạn, không bị vây khốn bởi tình, không sợ tương lai, không nhớ nhung quá khứ.
Đây là cách sống của bậc trí giả.