2-Trẻ em Việt được dạy cách giải bài toán A ; trong khi phương Tây dạy học trò cách giải dạng toán A. Việt Nam dạy trẻ "món hàng này giá bao nhiêu ?", trong khi phương Tây dạy chúng cách xác định "giá trị" của mọi thứ trên đời, để chúng biết đâu là cái cốt lõi của bất kỳ một món hàng nào mà chúng thấy.
3-Phương Tây không bao giờ bỏ trẻ em gặp khó khăn trong chuyện học, trong khi chúng ta chỉ tập trung bồi dưỡng có định hướng từ trên xuống, mà vô hình chung là tạo áp lực cho các em học sinh vốn có tiềm năng. Để rồi kết quả là khi người ta liên tục cho ra đời nhiều ý tưởng và các bằng sáng chế, thì người Việt vẫn chỉ cặm cụi làm người thợ làm công ; đã vậy còn mắc chứng ganh tỵ nhau khi thấy người khác lao động có chút thành quả.
4-Suy cho cùng cũng xuất phát từ nền giáo dục trọng thành tích, danh dự, sĩ diện và tên tuổi vốn chẳng thể nuôi được những cái đầu có khả năng bứt phá phi thường.