Chuyên ngành của anh là giảng dạy nghiên cứu về kinh tế chính trị. Trong những bài giảng và tác phẩm của mình anh từng ghét cay ghét đắng cái nền kinh tế thị trường, cái tư bản chủ nghĩa, cái tư tưởng tiểu thương, cái suy tính con buôn, cái làm ăn cá thể… Anh vẫn thương hại em trai mình và mỗi khi gặp mặt thường chê nhẹ rằng: Trong đầu óc chú chỉ nghĩ có tiền, chả chịu nghĩ đến tương lai, sớm muộn chú cũng phải trả giá thôi… Xã hội đã nhiều đổi mới nhưng nếp nghĩ của anh có vẻ như không thể thay đổi, tuy nhiều khi anh đã biết than thở u uất: Không tiền đến là nhục.
Người em trai xưa đi buôn chuyến, đã từng bị công an bắt vì tội mua hàng trong Nam bán ngược ra ngoài Bắc… Giờ đây trong tay đã có một doanh nghiệp xuất nhập khẩu bề thế hơn trăm con người với hàng đống tiền, kể cũng là giàu có trong thiên hạ.
Khi anh đến vay tiền em để mua nhà, người em bảo:
- Em có tiền, nhưng còn nhiều việc khác cũng phải làm, cũng không dễ mà rút ra khỏi vòng quay hàng ngày của nó. Sao bác không đến ngân hàng mà vay, ở đó có thời hạn có lãi suất, có nguyên tắc do các bác thiết kế ra nó khoa học, rành mạch lắm chứ đâu như bác chỉ hỏi suông như tiền của em là điếu cày của ủy ban ấy? Em không nợ nần gì bác, đấy là chưa muốn nói là bác nợ em nhiều lắm những ngày tháng không được học nai lưng làm lụng kiếm tiền góp vào nuôi bác ăn học được như ngày hôm nay. Các bác quen được dân sẵn sàng cung phụng rồi. Quả thực em cũng chả thấy được việc bác sẽ hoàn trả em như thế nào. Bác vẫn khoe viết nhiều dự án kinh tế cấp Nhà nước lắm và vẫn khinh em là con buôn cơ mà. Tiền của em trong mắt bác nó bẩn lắm, không xứng để bác vay đâu. Lần này cơ quan bán như cho bác cái nhà, có nằm mơ em cũng chả bao giờ được diễm phúc ấy. Em xin tặng bác dăm triệu đây gọi là mừng cho cái lộc của bác.
Anh không nói được gì thêm, cầm mấy triệu mang về, chán cho cái cảnh tiền là bạc, lầm bầm: Biết ngay mà, cái loại người con buôn đó có bao giờ nghĩ đến gì tử tế ngoài tiền đâu cơ chứ! Thôi bán lại cái suất cho người khác kiếm tí chênh lệch vậy.